Về Hà Tĩnh nghe anh
Mời anh về thăm Hà Tĩnh chiều nay
Tìm chút bình yên nơi miền quê êm ả
Xa phố thị bon chen, xa dòng đời hối hả
Tạm quên tháng ngày vất vả làm ăn
Quê mẹ tuy nghèo đang còn những khó khăn
Bởi, cuộc sống nhà nông thường nhọc nhằn lam lũ
Bộn bề Anh ơi..! Biết bao điều chưa đủ
Không như thị thành đầy quyến rũ xa hoa
Đây dòng La giang uốn lượn chảy hiền hòa
Chín mươi chín đỉnh núi Hồng hùng vĩ
Gió hát ru đồi thông xanh hoan hỉ
Chờ đón anh về dù chĩ một lần thôi
Ngã ba anh hùng thời kháng chiến sục sôi
Bom đạn Mỹ cày nát đồi anh ạ ..!
Các cô gái xung phong vẫn kiên cường vững dạ
Anh dũng quên mình cho tiền tuyến thông xe
Em hướng dẫn viên cho anh trong buổi chiều hè
Anh sẽ biết về quê hương Trần Phú
Người xa đã lâu, vẫn còn điều nhắn nhủ
Phải xây dựng nước nhà cho giàu đẹp nghe anh
Vốn dĩ ...Anh sinh ra nơi chốn thị thành
Nhưng Hà Tĩnh vẫn dành cho Anh đó
Biển Nghi Xuân mùa này trời lộng gió
Chắc anh chưa lần về để tường tỏ thi nhân
Nằm đáy lòng ta mẹ kể thuở học vần
Thúy Kiều truyện cùng anh hùng Từ Hải
Một tác phẩm tựa trường ca vĩ đại
Tên tuổi lẩy lừng danh tiếng khắp năm châu
Về nhé Anh ơi ..! Đừng để em chờ lâu
Hồ Kẻ Gỗ nhớ bạc đầu sóng vỗ
Con thuyền yêu bên bờ còn neo đỗ
Đợi chờ anh về dù chĩ một lần thôi
Đồng ý nhé enh chắc mẹ sẽ bồi hồi
Bữa cơm tối em nấu cùng ăn nhé
Anh sẽ thấy bình yên và vui vẻ
Bởi chân thật con người được cảm nhận trong anh
Tạm quên đô thành vồn vã những đua ghanh
Bao cạm bẩy lọc lừa và toan tính
Lời nói ngọt ngào bởi người ta xu nịnh
Gác bỏ bên lề ...Về Hà Tĩnh nghe anh.
Thơ: Dương Anh Vũ
Về Hà Tĩnh nghe anh
Về Hà Tĩnh nghe anh
Bài thơ tặng quê hương Hà Tĩnh tròn 180 tuổi
Chẳng ai chọn được mẹ cha
Chẳng ai chọn được quê nhà ở đâu
Trải qua bao cuộc bể dâu
Tổ tiên dòng họ định cư chốn này
Quê hương Hà Tĩnh là đây
Sông Lam soi bóng mây bay núi Hồng
Địa linh nhân kiệt một vùng
Đi đâu cũng gặp anh hùng, danh nhân
Ngược lên Tùng Ảnh thăm Trần Phú
Xuôi xuống Xuân Thành viếng Nguyễn Du
Nếu người có hỏi: sao anh khóc?
Xin được thưa rằng: nhớ Tố Như (*)
Phạm Khắc Lãm
Bài thơ tặng quê hương Hà Tĩnh tròn 180 tuổi
Bài thơ tặng quê hương Hà Tĩnh tròn 180 tuổi
Cô gái xứ Nghệ
Cô gái sông La hát về sông Lam
Không ai nghĩ em là người Hà Tĩnh
Em có thể ở thành Vinh thương mến
Yêu sông Lam hoa cải nở mùa vàng.
Chẳng thể nào phân biệt được rõ ràng
Qua giọng nói mô tê qua nụ cười thân thiện
Qua làn da tránh gió Lào, mắt biếc
Qua nồng nàn, qua giọng hát mê li.
Anh ngắm nhìn em từ mái tóc, dáng đi
Nụ cười hiền lành như mùa thu nắng mới
Những lúc vui buồn ra sông ngóng đợi
Một chiếc buồm đỏ thắm mới đi qua.
Khi cô gái sông Lam hát về sông La
Ai cũng nghĩ em là người Hà Tĩnh
Yêu dòng La, dòng Lam và yêu Hồng Lĩnh
Núi ngàn đời mê mải nước sông Lam.
Cô gái sông La, sông Lam đều là gái quê hương
Lớn lên nghe câu hò ví Dặm
Đều uống nước hai dòng sông xanh thẳm
Xinh đẹp dịu hiền như cô tấm mùa thu.
Em hát ngọt ngào như thể lời ru
Anh mần răng biết được
Em ở nơi mô dạt dào sông nước
Chỉ biết em là gái cô gái của quê hương.
Tạ Thăng Hùng
Cô gái xứ Nghệ
Cô gái xứ Nghệ
Hà Tĩnh tôi yêu
Bao năm ước mộng đến nơi này
Hà tĩnh bốn mùa cảnh đẹp thay
Hồng Lĩnh nghiêng mình soi bóng nước
Sông La ngửa mặt ngắm trời mây
Nghi Xuân dạo biển hồn say đắm
Hương Tích thăm chùa dạ ngất ngây
Thưởng bưởi quê em miền Phúc Trạch
Mai xa lưu luyến nhớ nơi này.
Tác giả: VUHUNGVIET & TR Đ. THIÊN
Hà Tĩnh tôi yêu
Hà Tĩnh tôi yêu
Mời em về quê anh Hà Tĩnh
Mời em về với dòng La
Nghe câu Ví Giặm ngân nga đất trời
Câu thương, câu giận, câu mời…
Câu trao, câu gữi ngọt lời đắm say
Con trai Hà tĩnh khéo tay
Cần cù chăm chỉ cấy cày giỏi giang
Yêu đương cũng rất đàng hoàng
Không vơ cả nắm không quàng cả đôi
Chi mang cái tội do trời
Giọng quê “trọ trẹ” nên người khó nghe
Nhưng thôi em hãy cứ về
Nghe quen rồi lại đâm mê đó giừ
Em về nghe tiếng hát ru
Lẫy Kiêu mà nhớ Nguyễn Du nao lòng
Về xem phong cảnh Núi Hồng
Xuân Thành bãi tắm Thiên Cầm đàn ngân
Về đi em nhé một lần
Quê anh Hà tĩnh đừng ngần ngại chi.
Thơ: Hồng Lĩnh
Mời em về quê anh Hà Tĩnh
Mời em về quê anh Hà Tĩnh
Anh có về Hà Tĩnh cùng em không?
Anh có về Hà Tĩnh cùng em không?
Miền quê nghèo chưa bao giờ anh tới
Dẫu một lần thôi, em vẫn luôn chờ đợi
Anh hãy về tắm nước dòng La.
Hà Tĩnh quê em chất phác, thật thà
Gió Lào thổi qua nên nghĩa tình ấm áp
Đi qua chiến tranh đạn bom khốc liệt
Nâng niu từng điệu hò từng khúc hát yêu thương.
Về cùng em xuôi ngược khắp nẻo đường
Để yêu hơn câu ca trù Cổ Đạm
Yêu tiếng thơ Nguyễn Du với bao nhiêu đồng cảm
Kiêu hãnh cùng cây thông Nguyễn Công Trứ thuở nào.
Đêm sông La giữa sóng nước xôn xao
Anh sẽ nhớ "Tràng Giang" xưa trong thơ Huy Cận
Nhớ Ngàn Phố, Ngàn Sâu, con sông quê "dợn dợn"
Vun đắp tâm hồn cho những thi nhân.
Xuôi về Can Lộc anh có thấy không?
Chàng Xuân Diệu ngày xưa con thầy đồ xứ Nghệ
Dẫu xa quê hương, cuộc đời bao dâu bể
Vẫn nhớ vô cùng mùi vị bánh đa quê.
Hà Tĩnh quê em, anh có muốn về?
Đến Đồng Lộc nghiêng mình nghe thì thầm hương đất
Bài ca về những người con gái đẹp nhất
Mãi mãi ra đi cho xanh sắc quê nhà!
Về Thiên Cầm nghe sóng nước hòa ca
Đàn trời ru anh - khúc ru của sóng
Để anh thấy yêu hơn một vùng quê anh dũng
Vẫn ngọt lành, như môi thắm em xinh.
Nếu yêu nhau anh hãy cùng em
Lên chùa Hương Tích quỳ dưới chân Diệu Thiện
Để lòng mình được thanh lọc sau bon chen, vướng bận
Tĩnh lặng một vùng sắc sắc - không không...
Anh có về Hà Tĩnh với em?
Quê hương từng ngày đi lên đổi mới
Đến Vũng Áng, công trường đang mời gọi
Kẻ Gỗ đón nước về tưới thắm một vùng quê.
Và yêu nhau, anh ơi hãy nhớ về
Bên mái tranh nghèo có mẹ già đứng đợi
Uống nước chè xanh, ăn cơm chín tới...
Canh hến quê mình ngọt vị tháng năm.
Hà Tĩnh quê mình giản dị thế thôi anh!
Người Hà Tĩnh cũng dịu dàng như đất
Em đã yêu anh, tình yêu chân chất
Mộc mạc vô cùng như Hà Tĩnh mình thương.
Anh hãy về Hà Tĩnh cùng em...
Lê Phan Uyển Vy
Anh có về Hà Tĩnh cùng em không?
Anh có về Hà Tĩnh cùng em không?
Quê tôi mùa gặt
Quê mình giờ nóng lắm phải không Cha
Tháng 6 về đang đúng vào vụ gặt
Lại thương Mẹ thêm quầng trên khóe mắt
Vai Cha gầy như gánh cả Miền Trung.
Tuổi thơ con dẫu sống giữa bao dung
Cũng từng trải cảnh chân bùn, tay lấm
Mà mãi đến bây giờ con mới thấm
Cái gian truân, vất vả ở quê nhà.
Bữa cơm đứng, ăn tạm mấy quả cà
Bát nước rau buổi trưa về uống vội
Sáng ra đồng, gà gáy, trời đang tối
Lúc trở về bóng đã ngã tròn xoe...
Hai ống quần nặng trĩu bởi bùn quê
Vẫn chợp mắt ngon lành trên phản gỗ,
Mây đen đến lại "vắt chân lên cổ"
Chạy quáng quàng như tắm cả mồ hôi.
Những trưa hè, rải lúa giữa nền vôi
Nắng đổ xuống nơi đỉnh đầu bỏng rát
Những cơn mưa tháng năm thường nặng hạt
Đến rồi đi, nhưng chẳng hẹn bao giờ.
Biết quê mình mọi thứ đã khác xưa
Cuộc sống đổi thay, chẳng như ngày trước
Nhưng Cha ạ! Làm sao con quên được
Hình ảnh năm nao...một thủa cơ hàn.
Người bé tẹo, cao chưa quá mặt bàn
Chân đạp máy, tay với lên chia lúa
Da sạm màu trong bộ đồ diêm dúa
Ngước nhìn Cha, con miệng mếu, mắt tròn
Qua ngày tháng rồi ai cũng lớn khôn
Cũng lựa chọn cho riêng mình cuộc sống
Nhưng mỗi lúc nhớ quê hương, đồng ruộng
Thương Cha mình, mặn chát giọt mồ hôi.
Có ai về xin nhắn nhủ giùm tôi
Rằng tôi nhớ mùi rơm khô ngai ngái
Nhớ cái nắng như "phát rồ, phát dại"
Nhớ quê nhà xứ Nghệ, nhớ Miền Trung.
Thơ: Phan Quang Phóng
Quê tôi mùa gặt
Quê tôi mùa gặt
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh mình thương
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh mình thương
Nghe câu dân ca Ví Dầu Ví Dặm
Đi mô cũng thấy tình quê sâu đậm
Dòng nước sông La ngọt thấm ân tình
Chứ răng mà em đẹp, em xinh
Răng mà Ví Dặm nghĩa tình xao xuyến
Để khi chia xa anh càng quyến luyến
Đi mô rồi cũng nhớ đến quê em !
Dòng nước sông La cuộn chảy êm đềm
Có núi Hồng Lĩnh bình yên bao bọc
Đất trời xanh trong hiền hòa Can Lộc
Quanh năm gió Lào khô khốc rám da
Cái rét nàng Bân "chin rạn, tím mui”
Rứa mà yêu rồi thì làm sao quên được
Cái nghĩa cái tình có nhau sau trước
Mãi mãi đậm đà như dòng nước sông La
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh quê ta
Cùng em song ca điệu hò Ví Dặm
Một mái tranh nghèo đơn sơ nồng ấm
Sống giữa bao tình nghĩa thắm hương quê.
Toàn Tâm Hòa
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh mình thương
Anh sẽ đi về Hà Tĩnh mình thương
Về với Hà Tĩnh
Anh về Hà Tĩnh tìm ai?
Biển xanh, cát trắng đắm say lòng ngườiXuân Thành gợn sóng mừng vui
Hoành Sơn chưa nói một lời yêu đương
Thăm chùa Hương Tích khói sương
Mây che bóng phủ ánh dương mờ mờ
Đây là Hồng lĩnh nên thơ
Sơn Kim sinh thái rừng hờ hững reo
Vũ Quang e ấp trong chiều
Đồi thông Trại Tiểu gieo neo một thời
Thăm lăng Trần Phú bên đồi
Nguyễn Du tài mệnh khóc cười đời đau
Nàng Kiều giọt lệ chảy mau
Trăm năm bia đá ôm nhau ngủ sầu
Ngã Ba Đồng Lộc in sâu
Ai ngồi viết lại những câu chuyện buồn?
Ôi mười cô gái dễ thương!
Tuổi xuân gởi lại cuối đường tình xa
Món ăn Hà Tĩnh hiền hòa
Bún bò cùng hến Sông La thơm lừng
Hồng, cam, bưởi…bánh đa vừng
Lòng ngay, dạ thẳng anh đừng phụ em!
Bánh bèo Hà Tĩnh rất duyên
Mực ngon Vũng Áng một miền tỉnh say
Kẹo cu đơ, ngon lắm thay!
Gỏi cá đục, anh ăn hoài nhớ nhau
Bóng chiều thấp thoáng nghiêng chao
Dòng sông, đò, bến, cây sào đợi mong
Ngày mai chung tấm thiệp hồng
Bướm hoa say mật, cua còng thèm yêu.
Tác giả: Thiên Ân
Về với Hà Tĩnh
Về với Hà Tĩnh
Mời em về Đức Thọ
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Con Sông La luôn vỗ về em đó
Đê La Giang sẽ mở nhiều lối ngỏ
Núi Tùng nghiêng, như dáng gọi em về!
Em hãy về Đức Thọ quê anh!
Vương chút nắng của người Hà Tĩnh
Đọng chút hương của núi Hồng Lĩnh
Rồi tự hào em, cô gái sông La.
Em hãy về Đức Thọ em nha!
Biết bao chàng trai ngày đêm hằng nhớ!
Tình quê anh sẽ thắm màu hoa nở
Có ngọt bùi, có cả chua cay!
Và em ơi! Đức Thọ sẽ đắm say!
Từ hương hoa tới bờ tre gốc rạ
Dù dòng La trôi về biển cả
Cá vẫn ngược dòng ở lại sông La.
Đoàn Xuân Bảo
Mời em về Đức Thọ
Mời em về Đức Thọ