Mới
Thế nào là mới, hỡi em?
Có bao giờ cũ, ngày đêm, đất trời
Bao giờ chẳng mới dòng đời
Từ nơi vô tận đến nơi vô cùng!
Vẫn là muôn thuở thuỷ chung
Mầm non nên lá, nên đồng tốt tươi
Dù qua giông bão, quả rơi
Thì từ đất, hạt đâm chồi lên xanh
Và cây lại mọc ra cành
Cho xuân trước lại hoá thành xuân sau.
Như tình yêu ấy bền lâu
Xa nhau rồi lại gần nhau, mặn nồng
Tưởng như mới nở đoá hồng
Hay đau hương ủ từ lòng hoa xưa?
Em ơi, đời mấy gió mưa
Tình ta vẫn mới, như vừa bén duyên!
Mới
Mới
Mưa Rơi
Mưa rơi đầm lá cỏ
Mái tóc em ướt rồi,
Đôi má em bừng đỏ
Muốn hôn quá… mà thôi
Sợ em mình xấu hổ
Cầm hai bàn tay nhỏ
Xa nhau, chẳng muốn rời.
Em đi, đường đất mưa rơi
Bùn non son quánh chân đồi Phù Ninh
Em đi anh nhớ dáng hình
Cái khăn mỏ quạ, cái mình áo nâu
Chiều nay heo hút rừng sâu
Mưa nguồn suối lũ biết đâu mà tìm?
Ước gì anh hoá thành chim
Bay theo em, hót cho tim đỡ buồn!
Mưa Rơi
Mưa Rơi
Lạnh lùng
Với gió bắc, đi về rét mướt,
Nương chuối già nghe lạnh sẽ rùng mình
Vài chim quen thưa thớt ở đầu cành
Còn lưu luyến ngày tàn trong nắng yếu…
Tìm chi em, trong sương chiều thất thểu,
Chân ngại ngùng e lạnh của ngày đông,
Chờ chi em mà vơ vẩn buồn trông
Cây xơ xác chìa tay khô gầy gỏ?
Em run rẩy thầm nghe trong tiếng gió,
Mùa thu qua, qua hết những tình thương
Mà tim em khao khát lượm trên đường!!
Rồi đây… lạnh, đây mưa và lặng lẽ,
Em sẽ bước, mình em, trong vắng vẻ,
Còn ai đâu, ái ngại, đứng nhìn em,
Còn ai đâu buông nhẹ một lời êm?
Cửa gài then sẽ thờ ơ chẳng mở,
Như bao cửa lòng khô không hé nữa!
Biết chăng em, hỡi bạn chơ vơ!
Anh từng phen ngừng bước thẫn thờ
Chạnh lòng tưởng chốn phương trời xa vắng
Một tấm lòng yêu thương trong yên lặng!
Lạnh lùng
Lạnh lùng
Lạ chưa
Lạ chưa, vẫn ở bên em
Mà anh cứ nhớ, cứ thèm gần hơn!
Cứ lo em giận, em hờn
Mải mê anh để cô đơn, em buồn…
Cơ chi chắp được đôi hồn
Như chim đôi cánh lượn hôn mây trời
Cơ chi đi suốt đường đời
Như hình với bóng sóng đôi tháng ngày?
Em cười, anh cũng vui lây
Anh đau, em lại lệ cay, xót thầm
Qua bao xao động, thăng trầm
Tâm ca được mấy tri âm không lời?
Tình yêu là thế, em ơi!
Hai người mà hoá một người, trăm năm…
Lạ chưa
Lạ chưa
Sợ
Đêm lạnh lều rơm không liếp cửa
Hai đứa mình ôm nhau trên sàn nứa
Nằm bên nhau, nghe má ấm trong tay
Sợ tiếng gà gáy sáng, hết đêm nay...
Sợ
Sợ
Đêm thu quan họ
Lặng nghe quan họ đêm thu
Mênh mang mây nước, thẳm sâu tình người
Đắm say gió gọi trăng mời
Vấn vương làn mắt, nụ cười duyên quê
Người ơi! Người ở đừng về
Bâng khuâng giã bạn, tái tê mạn thuyền
Ai về, ai nhớ, ai quên
Mình về, đến hẹn lại lên, cùng người.
Đêm thu Bắc Giang, 14-10-1986
Nguồn: Tố Hữu, Một tiếng đờn, NXB Văn học, 1992
Đêm thu quan họ
Đêm thu quan họ
Anh cùng em
Anh cùng em, lại về thăm Huế
Huế quê mình, núi Ngự sông Hương
Ta lại đi, theo những nẻo đường
Về với tuổi xuân xanh, thuở ấy…
Em, con gái tỉnh Thanh, mười bảy
Giữa kinh thành lộng lẫy vàng son
Bỗng nổi gió mùa thu Cách mạng
Nhẹ nhàng nâng đôi cánh chim non
Vút bay lên ánh sáng tâm hồn.
Từ bùn đất, đứng lên rạng rỡ
Anh đang tuổi hai lăm, hăm hở
Đã bao năm xông xáo, tù đày
Vẫn ngỡ ngàng, khi nắm bàn tay
Cô bạn nhỏ xinh tươi, hiền dịu
Bởi e ngại tình yêu, bận bịu.
Ngỡ đâu, được gần em sáng ấy, buổi đầu
Anh lặng nhìn đôi má ấm màu nâu
Đôi má trắng cứ ửng hồng, e thẹn
Và duyên bén, như từ lâu ước hẹn
Ta cùng đi, sương gió dạn day
Để lại về, trong lòng Huế hôm nay.
Thăm mái nhà xưa, còn đôi gốc nhãn già, khế ngọt
Trường lớp cũ, Trưng Vương, Quốc học
Tuổi thơ ngây, trong trẻo, yêu đời
Áo trắng bay, thay áo tím một thời.
Qua lửa đạn, Huế mình trông đẹp lạ!
Đứng trên Tràng Tiền, ngó xuống nước xanh như tàu lá
Ngó qua Đập Đá, Khách sạn Hương Giang
Ngó xuống Đông Ba, chợ xây mới đàng hoàng
Mặc ai ham tiền bạc, anh với nàng thương nhau
Ôi! những ngày xưa, anh chẳng quên đâu
Thuận Hoá còn đây, nhớ anh Ba chủ hiệu
Chợ Cống vườn ai, thương anh Lưu, anh Diểu
Lao tù kia, lạnh lẽo cùm gông
Hồ Tịnh Tâm vẫn ngát thơm sen trắng, sen hồng
Đâu biết những đêm hè, một mình ta bộng si già ẩn náu.
Quê hương thương đau, ba mươi năm đẫm máu
Tan nát Thanh Lương, xơ xác Phù Lai
Mừng quá, bây giờ cơm bớt độn môn khoai
Nhà ngói mới, đỏ au màu chiến thắng.
Trăm lạy mẹ, nấm mồ lạnh vắng
Xin rước người lên nghỉ chốn Thiên thai
Con còn đi, tiếp bước đường dai
Dù tuổi đã bảy hai, đầu bạc!
Nếu ai đó trên đời, em ơi, còn mơ hồ thiện ác
Không bao giờ, ta đổi khác niềm tin
Không bao giờ hạnh phúc phải cầu xin
Tự do lại cúi đầu, quỳ gối.
Có thể đôi lần, mắt ta lạc lối
Đường ta, ta cứ đi!
Nhân dân ta là sức mạnh thần kỳ
Mùa xuân mới đang hừng lên phía trước…
Ta đi tới, quyết không lùi bước
Cho đến ngày cạn sức, tàn hơi.
Tất cả đều qua. Còn lại Con người
Còn mãi, bản tình ca cuộc sống!
Anh cùng em
Anh cùng em
Dửng Dưng
Du khách bảo đây vườn kín đáo
Với hương dìu dịu, ý ngàn xưa
Thời mây xanh nhạt màu hư ảo
Đây xứ mơ màng, đây xứ thơ…
Cô gái thẫn thờ vê áo mỏng,
Nghiêng nghiêng vành nón dáng chờ ai
Ven bờ sông phẳng con đò mộng
Lả lướt đi về trong gió mai…
Thành quách trăm năm sầm mặt lạnh
Ngọn cờ uể oải vật vờ lay
Lâu đài đường bệ màu kiêu hãnh
Áo gấm hài nhung cánh phượng bay.
Ta nện gót trên đường phố Huế
Dửng dưng không một cảm tình chi
Không gian sặc sụa mùi ô uế
Mà nước dòng Hương mãi cuốn đi…
Ý chết đã phơi vàng héo úa
Mùa thu lá sắp rụng trên đường
Mơ chi ảo mộng ngàn xưa nữa?
Cây hết thời xanh đến tiết vàng!
Ai tưởng ngàn năm nương đất ấy
Mầm non thêm nhựa, lá thêm tươi
Ôi mỉa mai hồn ta chỉ thấy
Rêu hèn sống gửi nhánh khô thôi.
Ai tưởng thiên đường sao nhấp nhánh
Tài hoa tinh kết, ngọc long lanh
Ta chỉ thấy nơi đây mồ lạnh
Chôn linh hồn đắm đuối hư danh.
Dửng Dưng
Dửng Dưng
Xuân hành 92
Mùa trái chín, cũng là mùa lá rụng
Trong giá sương, đông ủ nụ mầm xuân
Ngày mai… Ai biết xa gần?
Biển đời sóng gió, mấy thân nổi chìm!
Buồn vui bao nỗi trong tim
Mới yêu tia nắng, tiếng chim rạng ngời
Trăm năm xuân của đất trời
Đổi sao được một tiếng cười nhân gian ?
Ai thương một đoá hoa tàn
Có đau muôn giọt máu tràn lệ rơi ?
Mùa xuân đến đó mình ơi!
Ấm lên, đâu chẳng xanh tươi lá cành.
Lẽ nào sống kiếp mong manh
Tự do hạnh phúc, đời dành cho ta
Vượt bao ghềnh thác đường xa
Vút lên cao, một khúc ca xuân hành!
Xuân hành 92
Xuân hành 92
Tương tri
Anh không hỏi từ đâu
Em lạc loài trôi tới
Hỏi mà chi em hỡi
Càng thêm tủi lòng nhau!
Anh đã biết rằng em
Sống rày đây mai đó
Trong bụi đường sương gió
Bên xó chợ chân thềm.
Chiều hôm nay gió lạnh
Đẩy em tới buồng anh
Em ơi nghèo không bánh
Anh chỉ có chút tình...
Anh nhìn em không nói
Nhẹ nhẹ để bàn tay
Trên đầu non tóc rối
Rũ rợi xoã ngang mày.
Nhìn anh không chớp mắt
Em chẳng nói năng gì
Hai đứa con phiêu bạt
Bữa ni thành tương tri...
Huế, tháng 11-1937
Nguồn: Tố Hữu, Từ ấy, NXB Văn học, 1959
Tương tri
Tương tri