ANH YÊU EM, NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Anh yêu em người đàn bà đã cũ
Dẫu không còn vóc dáng tuổi đôi mươi
Không vẹn nguyên và rạng rỡ nụ cười
Nét trong sáng chẳng đong đầy ánh mắt
***
Mà anh yêu ở những điều nhỏ nhặt
Vẻ dịu dàng đằm thắm của thời gian
Yêu nụ cười bình thản trước gian nan
Nét can trường vượt qua ngàn dâu bể
***
Anh yêu em ở ánh nhìn lặng lẽ
Ở bề ngoài nhẫn nại và dẻo dai
Đã trải qua nhiều được mất đúng – sai
Từng thương tổn cạn khô dòng nước mắt
***
Anh yêu em, yêu nụ cười chân thật
Vẻ an yên lắng đọng nơi tâm hồn
Không than trách vì đời lắm thiệt hơn
Mà thản nhiên trước thăng trầm cuộc sống
***
Anh yêu em qua tháng năm dài rộng
Đã bỏ buông những ký ức nhọc nhằn
Gói ghém kỹ gửi về miền sâu thẳm
Nhẹ nhìn đời như gió thoảng mây bay!
Nguồn : Đồng Ánh Liễu
ANH YÊU EM, NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
ANH YÊU EM, NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
CHÂN TÌNH
Ta trân trọng và vô cùng yêu quý
Một ân tình ta chiu chắt riêng mang
Biết cuối cùng cũng như sóng bọt tan
Đã cố lắm nhưng nào đâu giữ được.
Hồi ức cũ ta có từng đặc biệt
Trong lòng người – một chút ít nào không ?!
Có bao giờ vì ta mà nhớ mong
Mà khao khát … mơ một vòng tay ấm.
Ta vắt kiệt chân thành từ sâu thẳm
Yêu thật lòng chẳng toan tính nghĩ suy
Gạn nồng nàn, chắt ấm áp trao đi
Chẳng hối tiếc vì thương người quá đỗi.
Dẫu đôi lúc lòng ta buồn chới với
Thương đoạn duyên ngắn ngủi sớm úa màu
Vẫn trân trọng kỷ niệm đẹp cùng nhau
Và gói ghém nâng niu từng ký ức.
Tháng năm sau giữa cuộc đời hư thực
Có thể rằng mãi mãi chẳng gặp nhau
Trái tim này bóng hình người đậm sâu
Mãi nguyện cầu người bình an hạnh phúc!
Đồng Ánh Liễu
CHÂN TÌNH
CHÂN TÌNH
NGƯỜI DƯNG
Vắt kiệt chân thành đổi chút thật tâm
Nhưng vẫn băn khoăn lòng người khúc khuỷu
Nông nổi giếng khơi ai mà thấu hiểu
Sâu sắc miệng trầu…chẳng tránh truân chuyên.
Gặp gỡ ở đời cũng bởi hữu duyên
Tâm sự hàn huyên rồi thành tri kỷ
Mong hiểu lòng nhau trong từng ý nghĩ
Đong gạn làm gì mấy chuyện đầy vơi.
Thân thiết nồng nàn để đó mà thôi
Ngược lối chia đôi đường đời ngăn cách
Thương để mà chi rồi hờn rồi trách
Mây là của trời … trói buộc làm sao?
Gió thổi ngoài thềm xác lá hanh hao
Đông còn chênh chao sợ ngày qua mất
Chiều bỗng co ro như người hành khất
Sợ đông vội tàn mùa nữa lại xa….!
Năm năm tháng tháng cứ thế đi qua
Nay còn thiết tha …
mai người xa lạ?
Nên đừng có thương … thương ai nhiều quá
Sẽ chẳng đau lòng nếu chỉ…người dưng!
Đồng Ánh Liễu
NGƯỜI DƯNG
NGƯỜI DƯNG
NGỠ LÀ - YÊU MUÔN KIẾP
Có bao giờ trở lại tháng Ba xưa?
Mùa năm ấy gặp nhau nơi xóm nhỏ
Em hối tiếc vì yêu người quá đỗi!
Trao chân thành em nhận lại dối gian
Giấc mộng đẹp em vẽ chợt vỡ tan
Khi biết được vô vàn điều không thật..!
Em hối tiếc vì yêu người duy nhất
Bao người thương đều lạnh nhạt chối từ
Gặp anh rồi lòng em lại ngỡ như
Mình sinh ra dành cho nhau mãi mãi
Nào ngờ đâu anh là người từng trải
Vẻ nghiêm trang che giấu hết đa tình
Em ngây khờ nghĩ đời đẹp lung linh
Khi gặp được người mình thương tha thiết
Em hối tiếc những tình thơ thêu dệt
Vắt kiệt mình để viết chuyện yêu đương
Bài thơ nào cũng chất ngất yêu thương
Gửi gắm trọn cho anh - Người gian dối!
Khi em biết mình ngây khờ nông nổi
Thì con tim đã khắc đậm tên người
Nén thương đau em cay đắng mỉm cười
Cười nức nở vào tình yêu từng vẽ
Biết bao đêm nghe tim mình đổ lệ
Liệu cả đời có quên được anh không?
Hận hay yêu cũng mãi giữ trong lòng
Một hình bóng - ngỡ là - YÊU MUÔN KIẾP!
Đồng Ánh Liễu
NGỠ LÀ - YÊU MUÔN KIẾP
NGỠ LÀ - YÊU MUÔN KIẾP
LỐI CŨ
Đã bảo thương nhau đến bạc đầu
Ai ngờ vụn vỡ mối tình đau
Người xưa hẹn ước còn đâu nữa
Lối cũ tường rêu cỏ mọc dầy
Lặng lẽ ta về thăm ngõ vắng
Người giờ lạc bước cuối chân mây
Ngàn năm cứ tưởng tình phai dấu
Vạn kiếp tin yêu vẫn chất đầy!
LỐI CŨ
LỐI CŨ
CẠN DUYÊN (2)
Rồi một ngày lạnh lùng bước qua nhau
Bao nhớ thương úa nhàu theo ngày cũ
Tình yêu đậm sâu một thời ấp ủ
Nay bỗng hoá thành bọt nước hư vô
Ánh mắt không còn khiến người ngẩn ngơ
Hai trái tim yêu bỗng dưng lỗi nhịp
Người thôi muốn mong cùng ta bước tiếp
Quãng đời sau này nồng ấm bên nhau
Tình đã cạn rồi chỉ còn đớn đau
Níu để làm chi khi người thay đổi
Thôi đành lặng im xem tình chìm nổi
Theo sóng ba đào cuộn về khơi xa
Ấm áp ngọt ngào rồi cũng phôi pha
Nhớ nhung từng qua dành cho người khác
Hạnh phúc ngày nao bỗng dưng đi lạc
Tình của chúng mình còn lại tàn tro!
Ta nào dám trách dám giận vu vơ
Khi đã cạn duyên ... thờ ơ tất cả
Người có xem ta thành người xa lạ
Lạc bước qua đời một thuở rồi quên...!
Vẫn mong cho người hạnh phúc ấm êm
Tình hợp rồi tan ... trách chi duyên phận!
Đồng Ánh Liễu
CẠN DUYÊN (2)
CẠN DUYÊN (2)
EM VẪN THẾ…
Em vẫn thế, mỉm cười đâu có khóc
Mùa đến đi lá úa bởi vô thường
Chẳng dại dột giam mình trong cô độc
Gió lưng đồi vẫn hát cả trời thương
Em vẫn thế , chẳng đau lòng hối tiếc
Người quay lưng bỏ rơi phút ấm nồng
Sao phải khóc để nhạt nhoà mắt biếc
Nắng hanh vàng phơi nỗi buồn là xong
Em vẫn thế , bận bịu nên chẳng nhớ
Bởi sớm khuya công việc quá nhiều rồi
Tuy đôi lúc giật mình cũng tự hỏi
Em xa người đã mấy độ lá rơi ?
Em vẫn thế, mỉm cười đâu có khóc
Mong mùa qua xóa sạch bóng hình người
Chờ năm tháng dần làm phai màu tóc
Ánh mắt người rồi cũng lãng quên thôi
Em vẫn thế, bình yên trong ngày mới
Và mỉm cười nuốt ngược lệ vào tim
Qua cay đắng em không còn nông nổi
Biết khóc – cười cho người đáng mà thôi!
Đồng Ánh Liễu
EM VẪN THẾ…
EM VẪN THẾ…
BUÔNG
Kiếp sống nhân sinh chỉ một lần
Ta đừng hà khắc với bản thân
Đớn đau ai oán xin buông bỏ
Mệt mỏi bi thương sẽ qua dần
Sống ở trên đời ai chả mong
An vui hạnh phúc chẳng long đong
Nhưng nào tránh được bao khổ luỵ
Gian khổ trầm luân
phận mỗi người
Ai ơi đừng nhé
trách than đời!
Nếu mệt quá rồi hãy nghỉ ngơi
Muốn khóc thật to thì cứ khóc
Xong rồi lau mắt - cười thật tươi
Mây đen u ám ở trên trời
Tan hết đi rồi nắng lên thôi
Trải qua bất hạnh và gian khó
Bao điều tốt đẹp lại tới nơi
BUÔNG
BUÔNG
BƯỚC QUA ĐỜI NHAU
Nếu mai này vội vã giữa phố đông
Mình vô tình gặp lại nhau đâu đó
Ánh mắt chạm trong phút giây bỡ ngỡ
Người thản nhiên nhẹ bước … chớ bận lòng.
Chuyện cũ rồi cứ vùi chặt là xong
Để mọi thứ ngủ yên trong tiềm thức
Sẽ chẳng nữa nhói đau nơi lồng ngực
Vết thương lành… vỗ về nó bình yên.
Ta lạnh lùng quay gót đừng ngạc nhiên
Đừng trách cứ - sao tim ta băng giá
Từng một thời yêu thương hơn tất cả
Mà bây giờ… gặp lại … quá thờ ơ!
Nếu người biết ta từng rất bơ vơ
Từng lạc lõng trong những ngày xa cách
Từng đau khổ… từng giận hờn thương trách
Nức nở hoài giây phút phải buông tay.
Nếu người biết những đêm buồn chua cay
Ta lặng lẽ nuốt đi bao dòng lệ
Đếm ngày tháng ta đau nhiều như thế
Tệ vô cùng đối với bản thân ta!
Rồi dần dần khổ đau ấy cũng qua
Ta chẳng biết vì sao mình mạnh mẽ
Đã cố gắng làm mọi điều có thể
Quên được người … quên nồng ấm yêu thương.
Và một ngày chẳng còn nữa vấn vương
Ánh mắt cũ… cùng những điều xưa cũ
Tuy không quên … nhưng chẳng còn trú ngụ
Nơi trái tim từng trọn vẹn yêu người!
Ta bây giờ vui đón mỗi ngày tươi
Bằng nụ cười an nhiên và rạng rỡ
Trong lòng ta đóa vô ưu đã nở
Biết yêu mình và mọi thứ quanh ta.
Đừng chạnh lòng khi lặng lẽ bước qua!
3/2/23
Đồng Ánh Liễu
BƯỚC QUA ĐỜI NHAU
BƯỚC QUA ĐỜI NHAU
CẠN THÁNG MƯỜI HAI
Chiều nay gió đông lạnh buốt lòng
Phố buồn trầm mặc đoạn đường cong
Mưa phùn lạc bước bay tóc rối
Ai còn ngồi gỡ niềm nhớ mong!
Có phải dường như sắp cạn ngày
Cạn tháng mười hai ... cạn heo may
Cạn một năm nữa ... đông cũng thế
Đã sắp cạn rồi ... ai có hay?
Có bao cuối năm một đời người ?
Thời gian bình lặng để êm trôi
Đôi khi tất bật ... khi hối hả
Khi lại thong dong ... mặc rối bời
Bâng quơ ngồi ngẫm cuộc đời ta
Giống như dòng sông chảy hiền hoà
Cứ bảo ngược dòng ... hay chìm nổi
Thực đang xuôi dòng ... dẫu phong ba!
Tiễn tháng mười hai ... sắp Xuân sang
Mong một năm mới ... thật bình an
Hân hoan , may mắn ... niềm vui đến
An lành , hạnh phúc ... miền nhân gian
Nụ cười rạng rỡ khắp nơi nơi
Ưu phiền bỏ lại ... Lệ thôi rơi
Mỗi năm ngoảnh lại không luyến tiếc
Gửi gắm thân ta... một kiếp người!
Đồng Ánh Liễu
CẠN THÁNG MƯỜI HAI
CẠN THÁNG MƯỜI HAI