Về Quy Nhơn nhé anh
Anh về đây nhé cùng em
Quy Nhơn biển biếc dịu êm hiền hoà
Tình quê bình dị thiết tha
Như lời câu hát dân ca ngọt ngào
Thuở xưa áo vải cờ đào
Viết nên trang sử biết bao lẫy lừng
Tháp Đôi huyền bí muôn trùng
Ngàn năm sương gió cũng chừng như quen
Cầu Đôi ai khéo đặt tên
Ai về Ghềnh Ráng ai lên Quy Hoà
Thăm nơi truyền thuyết Tiên Sa
Mãi còn bãi tắm... trăng ngà mờ sương
Mây ngàn hoa cỏ tiếc thương
Nhớ Hàn thi sĩ nửa đường đơn côi
Mộ bia nằm giữa lưng đồi
Sóng xô Bãi Trứng bồi hồi tình xưa
Anh về em đón em đưa
Cà phê góc phố ngắm mưa cuối chiều
Đến cầu Thị Nại thân yêu
Gió vờn mây nước dập dìu khách qua
Đêm nhìn phố biển xa xa
Ngỡ vầng trăng khuyết bao la giữa trời
Anh về đây nhé anh ơi
Vần thơ em ngỏ từng lời thiết tha!
Xuân hoài vẫn nở ngát hoa
Trên môi em thắm ngọc ngà hương say
Anh à...anh hãy về đây
Quy Nhơn BIỂN NHỚ.... Tháng ngày chờ anh!
AN
Về Quy Nhơn nhé anh
Về Quy Nhơn nhé anh
Anh mời em về một góc Quy Nhơn
Anh mời em về Phố Biển quê anh
Bên bờ nước xanh an lành ngọn gió
Ghềnh Ráng tiên sa bao năm còn đó
Dốc Mộng Cầm muôn thuở còn đây.
Anh mời em về Phố Biển hôm nay
Mộ Hàn Mặc… bao ngày nằm yên lặng
Bãi… Hoàng Hậu một thời xa im vắng
Sóng… rì rào sâu lắng giữa trời khuya.
Anh mời em về Phố Biển… mùa hè
Ngày nắng nóng nửa đêm se se lạnh
Trưa gió nồm lúc nhẹ nhàng lúc mạnh
Gió nam non cô quạnh giữa trời khuya.
Anh mời em về Phố Biển… sẻ chia
Nỗi buồn vui với tình người chân thật
Yêu mến khách nơi đây trân quý nhất
… mời em về cùng với đất Quy Nhơn.
(LÊ DU LÃNG)-ĐỨC LANG LÊ – DÂN QUY NHƠN.
Anh mời em về một góc Quy Nhơn
Anh mời em về một góc Quy Nhơn
Đêm Quy Nhơn
Thành phố Quy Nhơn về đêm tuyệt đẹp
Gành Ráng Tiên Sa, đồi chữ đổi màu
Dốc Mộng Cầm, Hàn Mặc Tử…nỗi đau
Đồi thi nhân đêm yên bình gió lộng
Đường Xuân Diệu, ánh đèn màu soi bóng
Những cặp tình nhân mê đắm trao lời
Phía chân trời lấp lánh ánh sao rơi…
Tàu đánh cá khắp ngoài khơi, trong lộng
Cảng Quy Nhơn tàu viễn dương nấp sóng
Mỏm núi cao sừng sững Đức thánh Trần
Đường Đống Đa ta rất đỗi quen thân
Từng mòn gót thâu đêm Cầu Nhơn Hội
Đường Quang Trung công mình theo vách núi
Áo cá Bác Hồ, dân đã đặt tên
Quanh một vòng, dạo thành phố trong đêm
Bao ký ức hiện về trong trí nhớ
Thành phố Quy Nhơn có rất nhiều duyên nợ
Lúc nhỏ ra đi cũng ở nơi này
Và bây giờ ta đã trở về đây
Dạo vòng quanh một khung trời kỷ niệm !
Phuong Hung
Đêm Quy Nhơn
Đêm Quy Nhơn
Cảnh đẹp Quy Nhơn
Quy Nhơn vẻ đẹp kiêu sa
Kinh đô vương quốc Champa uy quyền
Chế Bồng Nga thua đảo điên
Nỗi buồn vong quốc tháp thiêng đứng sầu.
Cầu Đôi vào gặp Tháp Đôi
Tinh hoa vang bóng một thời hiên ngang
Nét chạm trổ thật ngỡ ngàng
Nhiều người thường đến tham quan nơi này.
Một đôi chung thủy xưa nay
Buồn_vui, sướng_khổ, đắng cay chẳng sờn
Cha ông nhắc nhở cháu con
Sống cho tình nghĩa keo sơn sum vầy.
Biển Thị Nại gió no đầy
Cầu dài tít tắp nối ngay hai bờ
Sóng êm con nước lững lờ
Lung linh dát bạc mải mê ngắm nhìn.
Bức tranh sơn thủy hữu tình
Bên núi, bên biển tạo hình đẹp sao !
Tàu thuyền tấp nập ra vào
Hải âu chấp chới lượn chao đầy trời.
Nhiều vùng biển đảo tuyệt vời
Thơ mộng, tráng lệ đón mời khách thăm
Sáng, chiều tắm lặn quan tâm
San hô Nhơn Hải cá quần lội bơi.
Hòn Khô vừa tắm vừa chơi
Thể thao dưới nước sóng khơi vỗ về
Trên cầu gỗ ngắm mải mê
Cảnh quan kỳ vĩ ngẩn ngơ bao người.
Eo Gió Nhơn Lý gọi mời
Rì rầm con sóng, gió thời vi vu
Đứng bãi đá nghe biển ru
Bình minh chào đón xa mù hơi sương.
Bãi Bàng hoang sơ thiên đường
Xập xình sóng vỗ vị hương mặn nồng
Cảnh sạch đẹp ta thong dong
Dạo chơi thoải mái để lòng thảnh thơi.
Quy Nhơn non nước tuyệt vời
Quý khách có dịp xin mời ghé thăm
Nhất là những đêm trăng rằm
Bức tranh thủy mặc khắc tâm khi về.
Xuân Tùng
Cảnh đẹp Quy Nhơn
Cảnh đẹp Quy Nhơn
Quy Nhơn đêm buồn
Buông tím chiều Quy Nhơn đầy nhung nhớ
Chốn công viên còn trăn trở bao niềm
Mây lững lờ vạn cảnh vẫn lặng im
Hồn cô lữ đắm chìm vào sương gió
Tiếng yêu thương ngày xưa mình đã ngõ
Nhưng giờ đây vò võ một bóng hình
Ánh trăng thề còn tỏa sáng lung linh
Người biền biệt lặng thinh không tiếng nói
Đêm đông buồn lòng nhớ thương vời vợi
Biển bao la thuyền đợi để chờ ai
Làn sóng gợn đua nhau mãi trải dài
Lệ Mặc Tử đổ láng lai đêm vắng
Sao tạo hóa bày chi nhiều cay đắng
Để đêm về trĩu nặng mối tình si
Luôn thổn thức vương mang chẳng được gì
Người ngảnh mặt ra đi tình đã hết...
Đặng Văn Ba
Quy Nhơn đêm buồn
Quy Nhơn đêm buồn
Yêu Quy Nhơn
Một sớm tinh mơ bên biển cát
Biển trải dài xanh ngát trời mây
Bao dấu chân người đầy trăm lối
Cát trải vàng đón vết chân quen
Quy Nhơn chớm lạnh lên chất men
Mắt quen nhìn Ghềnh Ráng Tiên Sa
Ngây ngất lòng ta biển quê nhà
Ước ngắm chiều tà bên biển cả!
Đi xa vẫn yêu biển mặn mà
Quy Nhơn mãi trong ta nỗi nhớ
Thuở hàn vi, sinh đất Quy thành
Ngắm đi anh, sớm mai bên biển!
Phuc Le
Yêu Quy Nhơn
Yêu Quy Nhơn
Nhớ Quy Thành
Quy Nhơn một dải lụa vàng
Nhấp nhô biển cát với làn sóng xô
Sóng xô thuyền vỗ mạn bờ
Yêu em anh nhớ mộng vô Quy thành!
Nhìn hình biển rạn san hô
Nước xanh xanh thắm nhấp nhô gợn tình
Yêu sao biển cát quê mình
Trải dài bóng nắng nghiêng hình áo the
Chiều về ghềnh ráng thuyền ghe
Tấp nập bên biển lòng nghe dạt dào
Ta về bãi tắm ngọt ngào
Ngày xưa Hoàng Hậu đã vào cùng Vua
Tiếng thơ bên võng đong đưa
Tới mộ Mặc Tử trưa vừa đến nơi
Nhìn hàng dương đã buông lơi
Nhớ lời Người đó rao rằng bán trăng
Trăng treo cành liễu đợi chờ
Ánh trăng vàng ngọc hững hờ làm sao
Ta về thăm lại Quy Hòa
Thương người bạn cũ tuy xa mà gần
Chiều tà trên dốc Mộng Cầm
Ung dung ta bước bóng râm biển trào
Yêu quê hơn những nơi nào
Quy Nhơn lộng gió ta trao đêm hồng!
Phuc Le
Nhớ Quy Thành
Nhớ Quy Thành
Sao anh không về thăm Quy Nhơn
Sao anh không về thăm Quy Nhơn anh nhỉ
Ghềnh Ráng chiều lên Hàn Mặc Tử ngâm thơ
Nhạc thùy dương buông tiếng tơ sầu vạn kỷ
Để em buồn mãi thương nhớ vu vơ
Mây hoàng hôn lang thang bên chiều Thị Nại
Hồn Chiêm nương còn rên rỉ với Tháp Chàm
Em nhớ anh! Sao không thấy anh trở lại
Để u buồn người em gái xứ Quy Nhơn
Anh hãy về đây nghe Suối Tiên thổn thức
Em kể anh nghe sự tích chiếc nón Gò Găng
Trên bãi bể mắt nhung em sầu ngơ ngác
Áo trắng nữ sinh lộng lẫy giữa mùa trăng
Anh nhớ về thăm Quy Nhơn anh nhớ nhé
Đường Gia Long vẫn thèm khát dấu chân anh
Những buổi tan trường mình em buồn quạnh quẽ
Anh biết chăng? Em vẫn mộng Đa thành?
Thơ Đặng Thị Bích Hường
Sao anh không về thăm Quy Nhơn
Sao anh không về thăm Quy Nhơn
Nỗi nhớ Quy Nhơn
Quy Nhơn ơi!!! gặp gỡ có chi nhiều.
Mà xa cách lại nhuốm màu nhung nhớ.
Nhớ biết mấy bạn bè mình nơi đó.
Lòng thân thương như quen tự bao giờ.
Dẫu chỉ là tình bạn với tình thơ.
Nhưng tình cảm vô bờ không tả xiết.
Chiều Quy Nhơn biển màu xanh biêng biếc.
Đậm thâm tình một khi đã kết giao.
Quy Nhơn ơi!! nỗi nhớ cứ dâng trào.
Nơi phố núi lòng cồn cào nhớ biển.
Bạn bè ơi!! những vòng tay thân thiện.
Suốt cuộc đời mình nguyện mãi không quên.
THU VÂN DƯƠNG.
Nỗi nhớ Quy Nhơn
Nỗi nhớ Quy Nhơn
Quy Nhơn Phố
Anh về phố biển Quy Nhơn
Nhớ ai rơi lệ, thầm mơ một người
Gió chiều đang thổi vi vu
Miên man nỗi nhớ, lá thu nhuốm vàng
Bao năm anh vẫn đợi nàng
Nhớ đêm Hoàng Hậu, ta nàng gặp nhau
Rủ nhau lên dốc Mộng Cầm
Thăm Hàn Mặc Tử, thăng trầm lời thơ
Ngày nay biển vẫn đợi chờ
Thuyền đi đi mãi không về bến neo
Gió mùa đang thổi cheo reo
Nơi đây Gềnh Ránh chèo queo một mình!
Đêm về ánh điện lung linh
Anh nhớ bóng hình em gái Quy Nhơn
Đến đây phố biển một hôm
Biển như dải lụa bao đêm nhớ nàng!
Phuc Le.
Quy Nhơn Phố
Quy Nhơn Phố