Thơ vô đề
Không đau khổ lấy chi làm chất liệu
Không buồn thương sao biết chuyện con người
Không nghèo đói làm sao thi vị hóa
Không lang thang sao biết gió mưa nhiều
Không hổ thẹn sao biết đời vinh nhục
Không đau buồn sao biết nghĩa gian nan
Không yêu thương sao biết sầu ly biệt
Không hiếu thảo sao biết đạo làm người.
- Thiền sư Thích Nhất Hạnh -
Thơ vô đề
Thơ vô đề
Thơ vô đề
Hãy cố yêu đi lấy cuộc đời
Cho dù năm tháng những đầy vơi
Niềm tin dẫu rách hằng trăm mảnh
Cũng gắng cho xong một kiếp người
Hãy cố quen đi với thói đời
Lâu dần thấy... chuyện nhỏ mà thôi
Lúc tâm bình thản là ta nghiệm
Nhếch miệng cười vang: thế mới đời
Quá cảnh trần gian mượn kiếp người
Trăm năm có mấy phút mua vui
Ai sang ai mạt ai khanh tướng
Gói lại tròn vuông cũng một đời
Mẹ đã cho ta một kiếp người
Tròi dành cái phận chốn rong chơi
Bàn tay năm ngón chia dài ngắn
Mấy vạn nào ai đã rõ đời.
Tác giả: Nguyễn Khánh Chân
Thơ vô đề
Thơ vô đề
Buồn vui nơi thế gian
Thân xác mươi năm là sẽ tan
Linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn
Người xưa hướng tới điều vĩnh cửu
Người nay dùng xác này hân hoan
Thiên đường không có trên mặt đất
Chỉ là con người lừa dối nhau
Ai ai cũng đều thấm đau khổ
Hạnh phúc chỉ là tranh nhạt màu
Nơi cõi hồng trần ai có biết
Năm xưa sinh mệnh rất huy hoàng
Trải qua bao kiếp người biến đổi
Mà rớt xuống đây, buồn mênh mang
Đời người trôi qua trong chớp mắt
Buồn vui thế gian được mấy khi
Đường về trễ nải bao năm tháng
Đến khi chuyển thế còn lại gì!
Tác giả: Nam Minh
Buồn vui nơi thế gian
Buồn vui nơi thế gian
Chữ tình
Hỏi đố nhân gian thấu chữ TÌNH
Ai thời trọn kiếp đặng phân minh
Gieo về hỷ ái qua muôn nẻo
Thúc đẩy ưu tư cách biệt mình
Bản ngã xoay vòng bao nghịch số
Lòng thù cố thủ kiếp nhân sinh
Nhân tâm lạc lối xin dừng lại
Nhắc Dạ yêu thương gọi thái bình.
Tác giả: Châu Nam Kim Minh
Chữ tình
Chữ tình
Kiếp người
Thời gian mài bạc tóc huyền
Miếng cơm, manh áo vùi quên dòng đời
Nghèo hèn băng lạnh nụ cười
Vật vờ bèo quắt cánh trôi lạc loài
Mưu sinh nặng giấc u hoài
Trầm luân ngụp lặn mấy ai tỏ tường
U minh bơi cõi vô thường
Nhân tình thế thái, nào lường được chi?
Cặp kè hiểm họa bước đi
Thiên nhiên huyền bí, lại khi con người
Mong manh “trái bóng” bầu trời
Càn khôn vô lượng biết khơi được gì?
Nắng mưa… dông tố … lụy quỳ
Cái bùa “số phận” xua đi nỗi lòng
Ông trời bắt tội lội sông…
Xuôi tay chưa biết mình không hiểu mình
Thôi thì chẳng thể giải trình
Nỗi niềm nương Phật cho tình khuây nguôi.
Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Kiếp người
Kiếp người
Bài thơ Sống
Sống không giận, không hờn, không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống
Sống là động nhưng lòng luôn bất động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường
Tâm bất biến giữa lòng đời vạn biến !
Tác giả: Chưa rõ
Bài thơ Sống
Bài thơ Sống
Tiếng thở dài!
Tỉnh dậy, lá vàng rơi chốn ngõ
Mùa thu chợt đến từ bao giờ?
Ta sống xô bồ quên năm tháng
Quên cả mùa thu, quên ước mơ
Cuộc đời mấy chốc mà trôi qua
Như một giấc mộng đêm năm nào
Luân hồi trả nghiệp bao đau khổ
Buồn vui trải mãi đến kiếp nào?
Gió thổi, khiến lòng ta se lại
Đời người cực khổ là vì ai?
Trong mê ở nơi tình nhân thế
Tự hỏi trời xanh tiếng thở dài!
Tác giả: Nam Minh
Tiếng thở dài!
Tiếng thở dài!
Lợi danh thoảng nhẹ tựa mây khói
Bao nhiêu yêu thương thời bong bóng
Nhân duyên trần thế ai biết chăng?
Đời người giống như là quán trọ
Tá túc vài hôm phút chạnh lòng
Quanh năm quay cuồng với cuộc sống
Danh lợi làm ta hạnh phúc không?
Đêm khuya nghe gió thổi ngõ vắng
Ngẫm lại đời người buồn mông lung
Duyên đến duyên đi định sẵn rồi
Chỉ cần tâm thiện sẽ an vui
Lợi danh thoảng nhẹ như mây khói
Tự tại thong dong với nụ cười.
Tác giả: Nam Minh
Lợi danh thoảng nhẹ tựa mây khói
Lợi danh thoảng nhẹ tựa mây khói
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người…
Một ngày, trước nhà hoa nở rộ
Mấy chốc từng cánh đã héo khô
Cuộc đời cũng ngắn ngủi như thế
Chìm trong luân kiếp chẳng bến bờ
Gió thổi lòng ta nghe lạnh lẽo
Trăng mờ che khuất đám mây trôi
Nhân gian trăm năm thật ngắn ngủi
Yêu ghét buồn vui mấy cuộc đời?
Lắng nghe mùa thu tiếng dế kêu
Một mình tỉnh giác trong đêm thâu
Cô đơn luôn theo người tu sĩ
Sóng vỗ ngàn thu, mấy kiếp sầu
Được mất chốn đây tựa mây khói
Bao nhiêu lợi danh, công dã tràng
Một lòng đi theo tu Đại Đạo
Đường về tiên giới, rộng thênh thang!
Tác giả: Nam Minh
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người…
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người…
Một kiếp trần
Mình ta cô đơn cõi hồng trần
Thân như hoa rụng nắng ngoài sân
Gió cuốn ngàn mai về cõi vắng
Lang thang mình ta kiếp phong trần
Thế gian chớp mắt có gì vui?
Trần đời giá lạnh và đơn côi
Trăm năm một cõi ai còn mất?
Thành nấm mồ hoang buồn vậy thôi
Hoa vàng hé nụ, gió đung đưa
Lặng nghe một tiếng mõ buổi trưa
Ai đang tụng niệm kinh Đức Phật?
Xa kiếp hồi luân chút nắng thừa.
Tác giả: Gã lang thang
Một kiếp trần
Một kiếp trần